Tin mới Báo Ngôi Sao - hình ảnh, Sự kiện showbiz Việt Nam và thế giới. vừa 'phù trợ' thanh lọc không khí Làm sao - 1 giờ, 2 phút trước Môi trường trong nhà kém thông thoáng, không khí khô hanh, một số vật liệu trang trí sẽ phát ra mùi khó chịu, ảnh hưởng đến sức khỏe Thông số kỹ thuật Tủ lạnh Beko Inverter 188 lít RDNT200I50VS. Kiểu tủ: Ngăn đá trên. Dung tích sử dụng: 188 lít - 2 - 3 người. Công nghệ tiết kiệm điện. Chế độ kỳ nghỉ tiết kiệm điện Prosmart Inverter. Công nghệ làm lạnh: NeoFrost Technology hai dàn lạnh độc lập. Nhưng trước khi nghĩ đến việc viết thư chào đồng nghiệp, bạn cũng cần thể hiện sự chuyên nghiệp đối trong thư xin nghỉ việc. Làm cách nào để viết mail nghỉ việc ấn tượng nhất? Cách viết mail nghỉ việc ấn tượng. Bước 1: Chắc chắn về lý do xin nghỉ việc trước 17/12/2020 09:11 AM Sau đây là những quy định quan trọng ảnh hưởng lớn đến quyền lợi của các chị em theo quy định tại Nghị định 145/2020/NĐ-CP hướng dẫn Bộ luật Lao động 2019 về về điều kiện lao động và quan hệ lao động (có hiệu lự từ ngày 01/02/2021). >> 25 trường hợp NLĐ được nghỉ làm nhưng vẫn có Ngoài tiền lương của những ngày làm việc, lao động nữ đi làm trước khi hết thời hạn nghỉ sinh con vẫn được hưởng chế độ thai sản cho đến khi hết thời hạn quy định tại khoản 1 hoặc khoản 3 Điều 34 của Luật này. Như vậy, người lao động đi làm sớm vừa Và khi biết mình sắp có một đứa con, Từ không hề hối hận một mảy may: Từ rất bằng lòng. Ấy thế mà hắn đã phụ từ, phụ một cách hèn nhát và khốn nạn, ngay chính vào lúc Từ cần đến hắn để bảo tồn sự sống và danh dự, lúc đứa con ra đời. lgNA. Tựa gốc 做到你知道为止 Tác giả Victoriaa Thể loại Tình hữu độc chung, hiện đại, đam mỹ Nguồn raw jjwxc Editor Mạn wp ersan110 Tình trạng Hoàn 79 chương ———– Văn án Chu Hoằng tuyệt đối không nghĩ tới mình sẽ thảm như vậy… Bị bạn gái mềm yếu không chủ kiến đá, đêm đó lại bị anh trai của cô ta đè, mẹ nó kiếp trước nhất định hắn thiếu nợ nhà gã! Làm hại hắn không xuống giường nổi còn bị bà chủ nhà Bao Tô Bà khi dễ, đitme hắn không thuê nữa là được chứ gì?! Không có tiền thì thôi còn đến quán bar dạo cái gì, uống rượu nôn đầy lên người mày nói xem mày có xui không? Làm dơ đồ người ta rồi thành thật thường tiền thì người ta không chịu, nhất định phải đánh mày một trận mới sướng, mày nói xem mày không xui cũng không ai tin! Được thôi, đừng tưởng rằng hắn là người dễ ăn hiếp, hắn hở chút thì nổi nóng đấy, không phải đánh lộn thôi à, nếu không phải phía dưới bị thương, địch thủ hơi nhiều, hắn thua được? Mắc cười! Gặp xui nhiều rồi thì vận may phải đến, sau khi mở mắt, Chu Hoằng vẫn không có cái giác ngộ đó, để lâu mới hiểu được, ông trời không bạc đãi hắn cái gì… Tên gốc《Cong Cong Khỏe Mạnh Hơn》 Nhãn Tình hữu độc chung Thăm dò chữ mấu chốt Nhân vật chính Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh┃Phối hợp diễn Tuyết Bạch Sinh, Hách Lôi, Lưu Vũ Thần, Lương Tử, Vương Thủy Lương, Triệu Tả ┃ Khác ๑˘︶˘๑ ——– Link ☆ 36. Năm mới đến rồi, cùng nhau chúc mừng Kỳ thực Chu Hoằng cũng không thực sự thấy phát chán, chỉ là hàng tết đặt mua cho năm mới cũng đã làm cho hắn bận rộn đến mức chân không chạm đất rồi, cơ mà khi trò chuyện với Trương Cảnh Minh, tự dưng sẽ rất ngạo kiều mà thôi. Cái gọi là nghỉ đông, tự nhiên là về nhà ăn tết, nhưng quanh năm suốt tháng trong nhà chỉ có hai ông cháu, cũng hơi vắng lặng, mặc dù không náo nhiệt, đã có chân tình ở đó, một dạng tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ. Chỉ là năm mới đầu tiên sau khi quen Trương Cảnh Minh, không thể chúc mừng cùng anh, trong lòng có chút thẫn thờ, lúc này đây, Chu Hoằng chủ động gọi điện cho Trương Cảnh Minh. Bầu trời đêm trừ tịch sáng rực rỡ, Chu Hoằng chậm rãi bước đi thong thả trong đường hẻm, trên gương mặt thanh nhã có nụ cười nhè nhẹ ấm áp, khi cuộc gọi được thông, lúc nghe một tiếng “Alo” trầm thấp dễ nghe của Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng không khỏi hơi ngượng ngùng nhỏ giọng nói câu “Năm mới hạnh phúc.” Bên kia Trương Cảnh Minh thoáng khựng lại, cũng nói một câu “Năm mới hạnh phúc”, trong giọng nói trầm thấp như đàn cello lộ ra nét sung sướng non nớt, càng thêm làm lòng người nhộn nhạo. Tim Chu Hoằng lập tức bị tình cảm ấm áp căng đầy, chỉ là trong nháy mắt, trong đầu hắn liền tưởng tượng ra biểu tình lúc này của Trương Cảnh Minh, mắt nhất định là nheo lại, bên trong đều là ôn nhu, còn có một chút xíu xấu hổ nữa, đôi môi màu nhạt nhất định sẽ mím, hơi nhếch lên, nụ cười độc nhất vô nhị. Có lẽ anh sẽ ưỡn thẳng lưng đứng trước cửa sổ sát đất, tay cắm túi quần cúi đầu ngắm thế giới bên dưới, gương mặt đẹp trai bởi vì khuất bóng mà phân nửa chôn trong bóng tối, trong bóng tối đôi mắt nhất định so với màn đêm thâm trầm còn đen hơn, so với bảo thạch sáng chói nhất còn sáng hơn. Chỉ là nghĩ thôi, đều nhịn không được muốn sa vào trong đó, Chu Hoằng gương mặt phiếm hồng, hắn rụt người thở ra một ngụm sương trắng, đang định nói, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, mặc dù trong lòng đại khái đã có kết quả, nhưng vẫn hỏi “Anh ở nhà à?” Bên kia rất im ắng, không giống náo nhiệt bên này. “Ừ.” “Một mình?” “Ừ…” Chu Hoằng nhịn không được có chút không nỡ, không nhịn được nói “Tết năm tới, em và anh cùng chúc mừng.” “… Ừ, anh nhớ kỹ rồi.” Chu Hoằng không đáp lời, nụ cười trên mặt còn đẹp hơn pháo hoa trên bầu trời. Chu Hoằng chưa từng nghe Trương Cảnh Minh đề cập đến người nhà của anh, anh không nói hắn cũng sẽ không hỏi, chỉ là trực giác trong lòng cho biết anh và người nhà tựa hồ có hiềm khích, lần nọ ở trong xe cũng đã nghe anh nói chung quanh anh cũng không có nhân tố có thể kiềm chế anh, chắc cũng là không hòa thuận với người nhà đi, chỉ là không ngờ lại đến tình trạng ngay cả tết nhất cũng không trở về. Hết tết, thời gian còn lại cũng chỉ trong một cái búng tay thôi. Tay xách hành lý, Chu Hoằng vừa đi ra ngoài cửa, vừa nói với tiểu lão đầu đi theo sau “Đừng ra ngoài nữa”, hắn có chút không nỡ, “Tiền con gửi cho ông đừng có xài tiết kiệm quá, ăn no uống ngon con cũng yên tâm hơn, lần sau không biết lúc nào con mới về được, công tác bề bộn nhiều việc, nhưng chỉ cần có thể thì con nhất định sẽ về, điện thoại di động đừng để lung tung, để tránh con gọi điện thoại về không ai nghe con sẽ lo lắm…” “Được rồi được rồi, xong chưa, đúng là giống bà nội mày, cứ lải nhải suốt!” “…” Bởi vì sợ Trương Cảnh Minh không có thời gian, Chu Hoằng không có thông báo cho anh trước tin hắn đã về, ra khỏi trạm xe, thì trực tiếp ngồi taxi chạy về nhà. Sắp được gặp người mình ngày nhớ đêm mong, nụ cười trên mặt Chu Hoằng có làm sao cũng không thu được, hắn đang chờ đợt thang máy sau, chờ khi cửa thang máy mở, không khỏi sửng sốt, bởi vì nhìn thấy Lưu Vũ Thần từ bên trong đi ra, Chu Hoằng vội vã chào hỏi, còn chúc mừng năm mới. Lưu Vũ Thần cũng cả kinh, lập tức cười, chào hỏi, sau đó quan sát trang phục phong trần mệt mỏi của Chu Hoằng, nói vài câu như có như không, liền phất tay cáo từ. Gặp Lưu Vũ Thần, liền nghĩ đến mấy người bạn của Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng buồn khổ thở dài, xách theo hành lý gục đầu tiến vào thang máy. Đã tận lực đè tiếng cửa mở đến mức thấp nhất, nhưng khi rón rén qua huyền quan, vẫn thấy Trương Cảnh Minh đang đứng trước quầy bar, cầm một ly rượu nghiêng người hơi kinh ngạc nhìn qua. Chu Hoằng có vẻ hơi thất vọng, để hành lý dưới đất, không chờ giơ chân lên liền mở miệng, “Lỗ tai của anh thật thính.” Trương Cảnh Minh đã sớm để ly rượu xuống đi nhanh tới chào đón, hai cánh tay gầy gò bền chắc nâng lên, liền ôm Chu Hoằng vào trong lòng, cọ ở cần cổ hắn một cái, giọng nói trầm thấp hơi khàn, “Tại sao về cũng không nói một tiếng, anh đi đón em.” Chu Hoằng dùng hết sức ghìm chặt thắt lưng Trương Cảnh Minh, “Sợ anh vội vàng… nhớ em không?” Trương Cảnh Minh đã nâng mặt hắn lên ngăn chặn miệng hắn rồi. Hai tuần không gặp, tất cả nhớ nhung khổ sở đều hóa thành dục vọng tràn đầy, kiềm nén không được, cũng không muốn kiềm nén, vì vậy, giữa ban ngày sáng trưng, hai người quấn quýt si mê di động lúc đi lúc dừng lúc chạm lúc không từ phòng khách đến phòng ngủ, quần áo rơi rớt đầy đất. Như là bù đắp lại mấy ngày nay không thể làm, hai người xích lõa trên giường làm thế nào cũng chưa phát tiết xong, từ đầu giường làm đến cuối giường, từ cuối giường trượt xuống dưới giường, từng cái lắc lư mỗi cái va chạm, đều biểu diễn sức mạnh bền chắc cùng với điên cuồng làm người ta huyết mạch phun trào. Những âm thanh dâm đãng không che giấu chút nào trong không gian khiêm tốn này cũng không biết đến cùng là tràn ngập bao lâu, mà khi lắng xuống, trong phòng đã hỗn độn vô cùng, hai người nằm ngang trên giường, trên mặt trên người không một chỗ nào không có ánh nước phản xạ. Chu Hoằng chỉ cảm thấy chỗ ấy ở hạ thân tựa như còn bao lấy một vật to lớn, không khép lại được, vừa co lại liền có một dòng nước nóng dũng mãnh trào ra, nội bích nhảy bình bịch, cùng với nhịp tim còn chưa hồi phục lại, vui vẻ trong đó cũng chưa tan hết, giống như điện lưu dọc theo nội bích từng tia một thẩm thấu đến tứ chi bách hài, tuyệt vời không thể tả, nhưng hắn đồng thời lại khô miệng khô lưỡi, trên người cũng dính dính khó chịu, bất đắc dĩ hai cái đùi mềm như cọng mì, nâng cũng không nâng nổi. Xoay mặt nhìn Trương Cảnh Minh, thấy anh nhắm mắt lại, trên gương mặt mặt tuấn tú ướt đẫm mồ hôi đều là thỏa mãn, cũng không có vẻ định di chuyển. “Lúc em lên thì gặp Lưu Vũ Thần.” Mở miệng vẫn là mi âm*, Chu Hoằng vội ho một tiếng, thầm nghĩ về sau cũng không thể không tiết chế như vậy nữa. *mi âm được hiểu là tiếng gọi giường, cao cao khàn khàn… Lúc này Trương Cảnh Minh đang đưa tay như có như không thoáng chút khều tiểu quả đựng đứng trước ngực Chu Hoằng, nghe xong câu này thì nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, một lát sau mới miễn cưỡng mở miệng, “Hắn tới bàn chuyện công tác, ừm… mấy người kia đang bàn khi ai cũng có thời gian, muốn tới dùng cơm.” Chu Hoằng cau mày suy nghĩ một lúc lâu, mới chợt hiểu “mấy người kia” chính là mấy người bạn nối khố khó trị của Trương Cảnh Minh, lúc này lập tức ngồi dậy, mà đột ngột quá, chẳng những dọa Trương Cảnh Minh giật mình, còn có thể khiến hạ thân “Ọc” một tiếng phun ra một luồng bạch trọc lớn. Chu Hoằng xấu hổ vô cùng, mặt đỏ ửng cả lên, nhưng vẫn mở to hai mắt căm tức nhìn Trương Cảnh Minh, “Sao anh không nói cho em biết sớm!” Trương Cảnh Minh ngồi dậy cười khổ, vừa cầm cái khăn tắm màu đỏ tươi quấn quanh hạ thân, vừa trả lời “Anh cũng vừa mới biết, hơn nữa cứ coi như nói với em từ sớm rồi, ngày thì hẹn vào thứ bảy tuần sau, cũng đủ để em chuẩn bị mà.” Chu Hoằng lập tức uể oải, hắn cầm tay Trương Cảnh Minh đưa tới, chậm rì rì trượt xuống giường, đi theo sau lưng anh cùng nhau vào phòng tắm. Giới thiệu Edit Mạn Tên gốc《Cong Cong Khỏe Mạnh Hơn》 Nhãn Tình hữu độc chung Nhân vật chính Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh┃Phối hợp diễn Tuyết Bạch Sinh, Hác Lôi, Lưu Vũ Thần, Lương Tử, Vương Thủy Lương, Triệu Tả ┃ Khác ๑˘︶˘๑ Từ trước tới giờ chưa bao giờ mà Chu Hoằng nghĩ sẽ có một ngày mình lại thảm như thế này…. Có ngày lại bị chính người bạn gái mềm yếu không chủ kiến đá, đêm đó lại bị anh trai của cô ta đè, mẹ nó kiếp trước nhất định hắn thiếu nợ nhà gã! Làm hại hắn không xuống giường nổi còn bị bà chủ nhà Bao Tô Bà khi dễ, đit me hắn không thuê nữa là được chứ gì?! Không có tiền thì thôi còn đến quán bar dạo cái gì, uống rượu nôn đầy lên người mày nói xem mày có xui không? Làm dơ đồ người ta rồi thành thật thường tiền thì người ta không chịu, nhất định phải đánh mày một trận mới sướng, mày nói xem mày không xui cũng không ai tin! Được thôi, đừng tưởng rằng hắn là người dễ ăn hiếp, hắn hở chút thì nổi nóng đấy, không phải đánh lộn thôi à, nếu không phải phía dưới bị thương, địch thủ hơi nhiều, hắn thua được? Mắc cười! Gặp xui nhiều rồi thì vận may phải đến, sau khi mở mắt, Chu Hoằng vẫn không có cái giác ngộ đó, để lâu mới hiểu được, ông trời không bạc đãi hắn cái gì… 🌸 Không quan tâm có thể lướt qua nha ~ Mỗi lần sẽ được đăng 10c ´。• ᵕ •。` 🌸 ☆ 1. Bị cường Chu Hoằng tựa nghiêng vào tường, nheo mắt lại rít một hơi thuốc lá, nhanh chóng nuốt vào rồi nhả ra, còn phát ra âm thanh thật lớn, lồng ngực phập phồng kịch liệt, vô cùng bực mình, “Lý do của em chính là anh không có công việc?” Ditme nó, hắn còn trẻ mới tốt nghiệp không bao lâu, cho dù là xã hội cạnh tranh lớn, hắn cũng không tin mình không tìm được việc, hắn chỉ là chưa quyết định được thôi, mấy cái này đều tán gẫu với cô rồi, chẳng phải cô còn phụ họa nữa sao, sao giờ lại chê hắn không có công việc? Muốn chia tay? Lý do gì nhảm vãi! “Em nói với gia đình chuyện của chúng ta, mọi người nói, không có công việc cố định thì không tốt cho lắm…” Giọng nói của cô gái bên kia nhẹ như ruồi muỗi, vô cùng ủy khuất lại thống khổ. Chu Hoằng bất chợt vung tay, cười lạnh một tiếng, có một cụm khói từ trong miệng tràn ra, hắn nổi giận “Được rồi, trước nay em hiếu thuận, cha mẹ nói gì chưa bao giờ dám không nghe, em đã không xem tình cảm ba năm nay ra gì, anh cũng không ti tiện đến mức khóc lóc van nài lại còn bám em không buông, chúng ta cứ sớm tụ sớm tan, đường ai nấy đi, từ nay về sau không vướng bận nhau!” Trong ống nghe vọng đến tiếng khóc đè nén của cô gái, trong lồng ngực Chu Hoằng nhất thời đau xót, không nhịn được muốn nói lời an ủi, lại cố mà nhịn xuống, trong lòng hận, lúc nói chia tay thì giọng nhẹ bỗng, lúc này lại đi khóc, cho người ta một cái tát… lại cho trái táo ngọt, tưởng hắn dễ ức hiếp à? Càng nghĩ càng uất ức, nghe tiếng khóc đã cảm thấy phiền, Chu Hoằng dụi thuốc lên tường, ném đầu thuốc lá ném vào máng tiểu, giọng nói băng lãnh đến tột cùng, “Có gì muốn nói nữa không, nếu không thì cứ như vậy đi, anh còn có việc.” Tiếng khóc bên kia bỗng nhiên dừng lại, tựa như không ngờ tới Chu Hoằng lại nhẫn tâm quả quyết như vậy. Chu Hoằng lập tức cảm thấy có tí vui vẻ khi trả thù. Lúc này, cửa nhà vệ sinh “Két” một tiếng được mở ra, Chu Hoằng vội vàng đứng thẳng người nghiêng mặt sang một bên, thu đi vẻ mặt thô thiển, không nhìn người đến, chỉ đè nặng giọng máy móc nói với bên kia “Nếu ổn rồi, thì cúp đi.” Chu Hoằng rất dứt khoát cúp máy, nhưng tay còn chưa buông, trong lòng đã bắt đầu trống vắng, có cảm giác bi thương khó có thể dùng lời diễn tả được xông lên đầu, đứng tại chỗ ngơ ngác một lát mới chậm rãi đi tới cửa, ủ rũ cúi đầu vô cùng chật vật. Khi đi ngang qua người vừa tiến vào, đuôi mắt chỉ quét lên giày da màu đen hạng sang được đánh bóng, lại so sánh với giày vải trên chân mình, Chu Hoằng lại thêm bi phẫn, hắn không khỏi cười tự giễu, Tiểu Hữu chia tay hắn, điều truy xét căn bản chẳng phải là vì hắn không có tiền sao? Trở lại phòng riêng, mới ngồi xuống, bả vai liền bị Triệu Tả bên cạnh bóp mạnh, Chu Hoằng xoay mặt đi tránh né mùi rượu nồng của gã, chân mày nhíu thành cái rãnh, bực mình trong lòng càng sâu. “Gọi điện gì mà lâu thế, có gì về nói không được mà còn phải nói trong điện thoại, lãng phí tiền, con gái đúng là khó chơi!” Nhả khói từ lỗ mũi, Triệu Tả say khướt cúi đầu, tay bóp vai Chu Hoằng một cái, muốn hắn phụ họa theo, “Đúng là khó chơi, có đúng không?” Cơ thể Chu Hoằng nghiêng sang bên kia, tránh Triệu Tả, không có tâm tình nói chuyện, cầm lấy mấy chai rượu lên rồi tu ào ào. Mấy người bạn chung quanh nhìn thấy, không khỏi đều trố mắt nhìn nhau, rồi sau đó đều nhìn sang Triệu Tả, có người nhỏ giọng hỏi “Chu soái của tôi bị sao thế, mặt đen như vậy.” Triệu Tả giật khóe môi liếc nhìn Chu Hoằng một cái, nói với người kia “Cô không hỏi người trong cuộc, hỏi tôi làm cái gì?” Chu Hoằng không thèm để ý, ngồi tại chỗ uống rượu mãi. “Há há, nhìn kiểu này, chuyện nghiêm trọng lắm đây.” Trên da mặt ngăm đen của Triệu Tả lại có biểu tình trông có chút hả hê. Cô gái bên cạnh tựa hồ rất ác cảm với gã, giọng điệu không hề tốt gì, “Anh về sau ít nói mấy câu nhàm chán với Tiểu Hữu, hai người họ tuyệt đối sẽ không có những chuyện này.” Triệu Tả xòe hai tay nhún vai, rất vô tội, “Tôi tám với em gái tôi về bạn trai nó thì có lỗi gì, tôi cũng chưa nói cái gì không đúng nha, hai người họ xào xáo liên quan gì đến tôi.” Cô gái kia tựa như thấy nói nhiều một câu cũng thừa thãi, liền quay đầu tán gẫu với bạn mình. Bị ăn bơ, Triệu Tả lại không hề bất mãn dù chỉ phân nửa, còn cười cầm chai rượu lên nhích lại gần Chu Hoằng, cứ như rất trượng nghĩa cụng vào chai hắn, “Lại đây, anh uống với mày.” Kỳ thực Chu Hoằng uống rất được, nhưng say hay không là phải liên quan đến tâm trạng, lúc này tâm trạng của hắn đã kém đến mức không thể kém hơn nữa rồi, vì vậy uống hết một chai, lại có chút say. Nhận lấy chai rượu Triệu Tả đưa tới, Chu Hoằng hừ một tiếng, “Uống!” Hơi ngưỡng cổ lên, đổ từng chút một vào họng, rượu chưa đến miệng đã chảy xuống cổ, làm ướt áo sơ mi dán trên ngực, lộ ra đường nét trên cơ lý rõ ràng, vô cùng ý vị. Triệu Tả nghiêng người về trước, nheo mắt nhìn hắn, ánh mắt từ hầu kết kịch liệt dao động của hắn dời xuống, lưu luyến trên lồng ngực ẩm ướt của hắn, rồi nhìn về phía hai chân đang dang rộng của hắn, thon dài nhưng rắn chắc, cũng vô cùng tuyệt vời… Nhướng chân mày, Triệu Tả nuốt một ngụm rượu, trong ánh mắt lóe lên một loại ánh sáng tham lam thuộc về thợ săn. Ra khỏi quán bar, Chu Hoằng dựa vào Triệu Tả, mơ mơ màng màng chào tạm biệt với mấy đứa bạn, nghe thấy Triệu Tả ở bên tai nói với mọi người đã tản ra “Tụi mày đi đường cẩn thận, chăm sóc mấy đứa uống say đó.” Sau đó cũng cảm thấy gã dùng sức ôm mình. Chu Hoằng ư ư a a lảo đảo, xua tay với gã, “Không có việc gì, mày cũng về đi.” Nói xong, đẩy gã ra muốn đi. Triệu Tả nhanh chóng kéo hắn lại, dán vào tai hắn cười, “Mày như vậy sao tao có thể yên tâm đi về? Nói cho mày biết, tao còn là người cuối cùng gặp mày, nếu như nửa đường mày gặp phải chuyện gì, tao chính là người hiềm nghi số một.” Cười lạnh một tiếng, Chu Hoằng xua tay ý bảo tùy gã, thích sao cũng được, hắn cũng đã mệt đến mức cái gì cũng được hết. Đến căn nhà trọ hơn mười mét vuông, vừa vào cửa, Chu Hoằng liền nghiêng người ngã lên giường, toàn thân mệt mỏi vô lực, không hề có ý muốn di chuyển. Đèn không bật, mơ hồ cảm thấy Triệu Tả đang đi lại trong nhà, còn có âm thanh, Chu Hoằng cho rằng gã đang tìm nước cho hắn uống, liền hé môi, nửa chết nửa sống thấp giọng nói “Bên ngăn tủ, bình thủy…” Chờ một lúc cũng không nghe thấy tiếng trả lời, Chu Hoằng không khỏi bực bội, thầm chửi một câu giở trò quỷ gì, rồi đưa tay lên xoa cái đầu choáng váng, đang muốn đứng dậy đi bật đèn, nhưng đầu còn chưa nâng lên, đã cảm thấy giường lún xuống một khúc, tựa như Triệu Tả đang ngồi bên chân hắn, có chút kỳ quái không nói nên câu. Chu Hoằng không để ý, mở miệng kêu gã bật đèn, nhưng còn chưa nói hết, bỗng nhiên thấy rùng mình, bởi vì ý thức được Triệu Tả đang cởi quần của hắn, theo bản năng dùng tay đè chặt dây nịt, hắn đột nhiên ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn về phía Triệu Tả, quát khẽ “Mày cởi quần tao làm cái gì?” Thằng này tri kỷ như thế, muốn hầu hạ hắn thay đồ? Lúc đầu cũng chỉ kinh dị, mà khi người bên trên thoáng cái đè lên người, còn gần như điên cuồng kéo dây nịt của hắn, Chu Hoằng nhất thời như bị điện giật, trong dạ dày đảo lộn một hồi, buồn nôn muốn chết, suýt nữa đã nôn hết những gì đã ăn, cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, gầm nhẹ một tiếng vội vàng chống cự, “Triệu Đại Tả! Mày phát bệnh cái gì đó!” Hồi đại học, Triệu Tả trong câu lạc bộ Taekwondo, dáng người cao lớn, đánh nhau vật lộn rất giỏi, Chu Hoằng từng đùa giỡn đòi đấu solo với gã, không tới ba chiêu đã gục rồi. Lúc này Triệu Tả dùng kỹ thuật hàng thật giá thật, hai ba cái đã kiềm chế cổ tay Chu Hoằng, cúi đầu cười, bám lên tai hắn quái gỡ nói “Tao không có phát bệnh, là lửa, là tình, hà hà.” Chu Hoằng nghe vậy thì buồn nôn, hận không thể đá đống thịt trên người lên trời, nhưng hắn không có bản lĩnh đó, bởi vì hắn đánh không lại gã, đồng thời trong lòng vẫn không dám tin tưởng, liền cả giận nói “Triệu Đại Tả mày đi xuống cho tao, đùa thế này không vui đâu!” Triệu Tả chỉ cười lạnh, vùi đầu gặm cổ hắn. Chu Hoằng căng da đầu, ngũ tạng lục phủ đều nhào lộn, biết là gã không phải đùa giỡn rồi, thằng này chính là gay, mà ba năm qua hắn cư nhiên không hề phát hiện! Lúc này mặt của Chu Hoằng đều tái rồi, há miệng mắng, cái gì khó nghe đều nói hết, lôi tổ tông mười tám đời nhà gã ra hỏi thăm hết một lần, mà Triệu Tả lại không có chút phản ứng nào, lại vô cùng trấn định vừa áp chế chống cự của Chu Hoằng, vừa thẳng tay cởi sạch quần áo của hắn. Sờ phải cơ thể trần truồng của Triệu Tả, đầu Chu Hoằng cứ như nổ vậy, trong lúc nhất thời cái gì đều quên hết, dốc hết sức đập vào đầu gã. Triệu Tả bị đập trúng nên có hơi nghiêng người trượt xuống giường, sắc mặt nhất thời trầm xuống, giơ nắm đấm nhào lên người Chu Hoằng mà đấm đánh, sau đó hai tay cùng lên, thừa dịp hắn đang choáng nhanh chóng lột dây nịt của hắn, sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, đè mạnh lên. Do say rượu, đầu vốn đã mơ hồ, lúc này lại bị ăn một đấm, Chu Hoằng choáng váng một hồi ý thức mới tỉnh táo, nhưng tỉnh táo rồi, cơ thể lại bị đè nữa, còn cảm nhận được hai cái tay đang lột áo sơ mi của hắn, trên đùi có một đôi chân đang không ngừng cọ, cọ rớt quần của hắn, quần lót trượt ra hơn phân nửa. Hít vào hai ngụm khí lạnh, Chu Hoằng đưa tay che lại, dồn lực lùi ra ngoài, mắng gã “Mẹ mày, mày không thấy có lỗi với em gái mày à, thằng khốn kia…” Không chờ hắn nói hết, Triệu Tả liền đưa tay ra, đè lại đầu vai hắn ấn chặt hắn phía dưới, sau đó sờ soạng xuống dưới, tấm tắc khen “Xúc cảm thật sự không tệ, không uổng công tao thận trọng ngăn cản tụi mày, nếu mà chờ tụi mày chia tay rồi mà không xoạc mày, đó mới là có lỗi với con bé.” Chu Hoằng ngớ người, đây là ý gì, gã đã sớm có tâm tư bẩn thỉu này? Còn ngầm cản trở tình cảm của hắn với Tiểu Hữu? Hắn và Tiểu Hữu yêu nhau đã lâu vậy mà cũng không thuận lợi, thì ra vấn đề là ở đây… Giữa ngực đột nhiên mọc lên một cơn tức giận, Chu Hoằng mắng to một tiếng định ngồi dậy, kết quả vẫn bị vững vàng đè chặt, mà sau đó lại nghe gã cười quái dị nói “Lần đầu gặp mày khi xem mắt, tao đã muốn nếm thử rồi…” Lời còn chưa dứt, đầu vai đã đau xót, bị hắn cắn. Chu Hoằng bi phẫn lẫn lộn, giằng co gần như điên cuồng, lại không chống lại Triệu Tả đang càng thêm cuồng loạn, cánh tay bị gã túm lấy vặn ngược ra sau, sau đó chưa thở được mấy hơi, hạ thân liền gặp phải cơn đau đớn. Chu Hoằng run lên, mở to hai mắt hét to, ngửa người về sau, căng thẳng gần như vặn vẹo… ☆ 8. Dựa hơi nhà giàu Trương Minh bề bộn nhiều việc, buổi trưa không về, buổi tối thường tăng ca, chỉ có cuối tuần là thanh nhàn, có điều cũng chỉ là đổi nơi làm việc thôi. Chu Hoằng phát hiện anh cực thích xử lý công việc trong phòng khách, chỗ ngồi không cố định, chắc vì ánh mặt trời quá, trong tay nhất định phải có một ly cà phê nóng hổi, phải là nóng, cho dù ấm cũng không uống. Những chi tiết này, đều là lúc Chu Hoằng nằm trên sô pha phơi nắng nhìn ra. Trương Minh vô cùng thích ánh mặt trời, Chu Hoằng cũng hưởng thụ màn tắm nắng nơi cao sang này, phơi một chút trên người cũng bóng bẩy ra. Vì vậy, Chu Hoằng cứ thế điện thoại không mở, ngăn cách với đời qua một đoạn thời gian không tư không vị, thẳng đến khi hắn nhớ tới trung tuần tháng sau phải gửi phí sinh hoạt cho ông nội, mà hắn thì không có tiền, đành như vừa mới tỉnh mộng, cảm thấy đã đến lúc phấn chấn. Trên bàn cơm, Chu Hoằng định nói về chuyện hắn muốn đi tìm việc làm, lại có chút ngượng ngùng, dù sao ăn ở không một thời gian, cũng từng có hiềm nghi đi cửa sau tìm việc làm với anh, người sĩ diện như hắn, lúc này mà nói ra thì có hơi khó, dây dưa nửa ngày, cơm đều ăn sắp xong rồi, Chu Hoằng cuối cùng thầm mắng một tiếng, gặp quỷ, tính tình của hắn thực sự là càng ngày càng bánh bèo! "Cái đó, ngày mai tôi ra ngoài." Chu Hoằng thấy Trương Minh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tựa như hơi kinh ngạc, Chu Hoằng lập tức mất hứng, ngoài miệng nói tiếp "Đi tìm việc làm", đồng thời trong lòng lại nghĩ, hắn muốn ra ngoài thôi sao lại ngạc nhiên thế? Trương Minh buông chén đũa xuống, im lặng một ít mới nói "Đừng tìm nữa, tôi giữ một vị trí cho cậu rồi." Lần này đến phiên Chu Hoằng giật mình, bưng chén há miệng, một vẻ "Anh giỡn với tôi hở", thấy Trương Minh khẽ ho khan một tiếng, nói câu "Ăn no rồi" liền đi ra ngoài. Trương Minh vừa đi, Chu Hoằng liền nuốt đống cơm trong miệng xuống, nhìn chằm chằm tàn cục trên bàn trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chưa bao giờ hứng thú tăng cao mà muốn dọn chén đũa như hôm nay. Chuyện công việc đã quyết định, thứ hai bắt đầu đi làm, tuy chỉ là một nhân viên quèn bình thường, nhưng dính vào chiêu bài màu vàng "Lục Nguyên" này, đẳng cấp lập tức tăng cao một tầng, nói ra cũng tuyệt đối có thể diện. Bởi vì chênh lệch ở phương diện mặt mũi, thái độ của Chu Hoằng đối với Trương Minh vẫn luôn dao động giữa thân cận và xa cách, nhưng qua chuyện này, Chu Hoằng đã triệt để bị thu mua, cảm thấy Trương Minh thật sự là một người anh em tốt biết nghĩa khí, đồng thời, lại chạy trốn nghĩ, có phải khu nhà cấp cao này, hắn có thể lòng không vướng bận tiếp tục ở lại hay không? Chu Hoằng rất không muốn thừa nhận, hắn đột nhiên có loại cảm giác dựa hơi nhà giàu... Cuối tuần, cách ngày đi làm chỉ còn một đêm, Chu Hoằng bắt đầu tâm thần bất định, vốn cho rằng hắn đã thông suốt, hóa ra cũng không có, nếu không thì sao từ đầu đến cuối vẫn không khởi động máy chứ, ngày mai phải hòa vào đám đông rồi, không biết gương mặt này có khiến người ta có cảm giác hai mắt tỏa sáng hay không. ☆ 5. Ầm ĩ tại quán bar Từ trên xe bước xuống, Chu Hoằng đi thẳng vào sâu trong quán bar, trên đường đi tiện tay nhặt lên một chai rượu, đến cửa ghế lô, nhấc chân can đảm đạp một cái, chỉ thấy cánh cửa kia lắc lư hai cái, cả đống người bên trong đều trừng lớn mắt nhìn qua. Chu Hoằng chỉ đảo mắt liền thấy Triệu Tả đang ngồi trăm đám người, thấy gã đang nâng ly rượu trước mặt, ý cười trong mắt còn chưa tan hết, thấy hắn đến chỉ hơi đánh giá hắn trên dưới một lần, liền lớn tiếng hỏi "Hê, nhìn mày chật vật kìa, chẳng lẽ..." Còn chưa dứt lời, Triệu Tả đã đổi sắc mặt, bởi vì thấy Chu Hoằng giơ chai rượu đập mạnh lên tường, nắm phần còn lại chỉ vào gã. "Con mẹ mày!" Mắng một câu, Triệu Tả nhanh chóng nhảy dựng lên, cũng chộp lấy chai rượu. Chu Hoằng lệ khí đầy người, vô cùng kinh khủng, nhưng khí thế có mạnh đi nữa cũng không chống lại được đối phương nhiều người, không chờ hắn tới gần Triệu Tả, mới nửa đường thì đã bị cản lại ấn lên tường, chai rượu vỡ cũng bị cướp đi. "Ditme, ai đây, lại chạy tới đây dọa người?" Một tên tóc vàng nhổ một bãi đàm xuống đất, loạng choạng đi về phía Chu Hoằng đang bị đặt trên tường, "Gan to nhỉ, chán sống rồi?" Chu Hoằng dùng sức giãy giụa, không nhúc nhích được, gương mặt lại bị tóc vàng tát mạnh hai cái, cơn tức giận trong lồng ngực trong chốc lát không còn cách nào xìu xuống, gương mặt căng như khối xi măng, đôi mắt sung huyết nhìn chòng chọc Triệu Tả không thả, "Buông ra!" "Mày kêu buông liền buông à, cửa muốn đá thì đá à, mày là Quan Nhị Gia hay gì?" Tóc vàng nắm tóc Chu Hoằng đập đầu hắn lên tường hai phát, "Mày có giỏi thì mày tránh thử xem, gào thét cái gì?" Người chung quanh bắt đầu vui cười ồn ào. Chu Hoằng huyết khí cuồn cuộn, tiếng rống từ trong cổ họng vang lên kèm với giãy dụa, sức lực rất lớn lại làm cho mấy người kiềm chế hắn lui ra sau một bước. Mấy người này thấy kinh hãi, mặt mày căng cứng, không khỏi đều bắt đầu chơi ác hơn, mày một đấm tao một đá mà đánh. Thần kinh của Chu Hoằng đã bị phẫn hận chiếm đoạt, chỉ là đánh thôi mà, kiên cường trong ngực cũng sắp được hắn nâng lên thật cao, nửa điểm chịu thua cũng không có. Tóc vàng phấn khởi, Triệu Tả lại nhíu mày, ngăn lại tóc vàng cũng muốn lên, cười ha hả nói "Anh Tiểu Long, đây là bạn tôi, vì chút hiểu lầm nên tìm tôi trả thù, phá hủy hứng thú của mấy anh em, thật ngại quá." Ngụ ý là, bán gã cái mặt mũi, không nên làm khó Chu Hoằng. Chu Hoằng phun một ngụm nước bọt trộn lẫn tia máu, hai mắt nhìn thẳng Triệu Tả, một vẻ hận không thể nuốt sống gã, hoàn toàn không cảm kích. Chân mày Triệu Tả nhíu thành chữ xuyên, gã mắng một tiếng, một bước dài tới, đập mạnh lên đầu Chu Hoằng một cái, "Mày ra vẻ cho ai xem, muốn cướp của đốt nhà, tao cho mày cướp của đốt nhà!" Vừa nói chuyện, lại vừa đập một cái, "Muốn tao chết à, mẹ mày có đến mức đó không!"

làm đến khi em biết mới thôi